NS.39_Bài Cảm Tưởng Lớp Cấp 6 - 2011
- ghpham1210
- 3 thg 7, 2024
- 3 phút đọc
Nguyễn Thanh Phước
Seattle 03 tháng 6 năm 2011
Kính thưa Đức Sư Tổ Dasira Narada, kính thưa thầy Cô và tất cả các bạn đồng môn thân thương. Thực là một vinh hạnh, chúng tôi được đề cử tham gia khóa học cấp 6 của pháp môn VDPHT tại Seattle.
Khóa học được diễn ra trong 3 ngày với 53 học viên tham dự, mặc dầu thời gian 3 ngày ngắn ngủi, tuy nhiên đã đem lại cho tất cả các học viên một bầu không khí phấn khởi, học hỏi được nhiều kiến thức mới, hầu có được một hành trang quý giá trên bước đường tu học cũng như trên bước đường thiên lý để trở về nguồn cội. Vì trong cuộc đời này dầu ai có sống được trăm năm rồi cũng phải quay về. Mà đường về quê cũ vẫn còn xa thăm thẳm, mù khơi. Nay có được một hành trang quý giá mang theo trên bước đường đó, ta có gì? Ta phải có : Tin, Tấn, Niệm, Định và Huệ mà thầy vừa giảng giải cũng như lời quý giá mà Tổ thường xuyên nhắc nhỡ qua lời giảng của Cô và Thầy. Những lời trên luôn là kim chỉ nam trên hành trình tiến tu trong hiện tại và mai sau. Từ năm điều trên ta phải vận dụng bằng tất cả tri thức của mình để phá tan tất cả mọi tà kiến, cố chấp tạo cho ta một niềm tin vững chắc trên bước đường tu học không để bị lung lay. Đồng thời ta phải luôn tin tấn để học đạo, hành đạo dù gặp bất cứ nghịch cảnh nào.
Trong cuộc sống hiện thực, mọi người đều có 2 mái nhà. Một là mái nhà thế tục mà ta lúc nào cũng dung bồi bằng hết tâm sức của mình, mái nhà hư uyển mà ai cũng cho là thật, có thật. Hai là mái nhà tâm linh thì lúc nào cũng bị quên lãng hửng hờ. Nay ta học được pháp Tổ ta biết được chân thật của mái nhà tâm linh này. Đời sống của con người có được đã là khó lắm rồi. Có được một mạng sống mà ta không biết gìn giữ, phát triển tâm thức để hướng thượng, học hỏi đạo pháp, để phát triển tâm linh thì vô cùng phí uổng.
Gẫm cuộc đời thật chẳng có bao lâu.
Làm kiếp người nào đâu dễ có.
Dasira Narada
Để rồi một mai khi vô thường đến ta còn lại những gì? Ta chỉ mang theo cái nghiệp như hình với bóng này mà thôi. Một mình ta lặng lẽ rẽ bước trên hành trình vô tận này, chỉ có ta và ta thôi.
Thời gian đối với chúng ta trên Quả Đất này thật là ngắn ngủi, nếu ta không biết vận dụng để tạo cho mình một số vốn liếng tâm linh làm sao ta có thể được những tư tưởng quý giá cho kiếp mai sau. Vì thời gian quý giá như thế ta phải tận dụng để học pháp, thiền định để quán cái hiện thực này hầu có những bước tiến mới hơn trong đời sống mai sau. Vì vậy, quá khứ không truy tìm, tương lai không ước vọng, hiện tại không lo lắng mà phải biết vận dụng, để trực nhận thấy được cái pháp sanh diệt, tâm học hỏi và tư duy cho đời sống. Có như thế ta mới không uổng đi một kiếp làm người.
Với chúng sanh trong giai đoạn biến chuyển bất thường này nào là: Thiên tai, tâm trí con người hỗn loạn, ngu xuẩn, coi rẽ mạng mình, đã tạo cho thế giới cũng như thế hệ đương thời và hậu sanh một trạng thái vô cùng hỗn loạn và bất an.
Nay chúng ta đứng trước một hoàn cảnh hỗn loạn và điên đảo này, những diễn biến bất an dồn dập, là môn sinh của Tổ ta phải cố gắng hết sức mình để lập tâm cứu đời, cố làm được những gì có thể giải trừ bớt đi những nghiệp chướng, tạo sự yên lành cho tất cả chúng sanh nhân loại.