NS.36_Cảm Tưởng Sau Khóa Thụ Huấn Cấp 6
- ghpham1210
- 30 thg 6, 2024
- 2 phút đọc
Môn sinh Lâm Kim Liên
Rosemead, ngày 3 tháng 6 năm 2011
Sau lớp học, nhìn nước mắt Thầy, Cô rơi xuống mà lòng tôi nghẹn ngào. Từng giọt nước mắt ấy đã thấm sâu vào tâm thức của tôi, thúc đẩy tôi hiểu sâu thêm con đường của khoa học tâm linh, và hiểu rõ từng lời giảng dạy của Thầy Cô, qua những bài Pháp quý giá. Do đó tôi quyết tâm cố gắng gìn giữ Thiền Đường, vì hiểu rằng Thiền Đường xây dựng cho mọi người chung hưởng. Nơi đây không có sự phân biệt màu da, chủng tộc, tôn giáo, giai cấp hay giới tính. Nơi đây mọi người đều bình đẳng trên chân tánh. Có khác chăng là sự hy sinh và dấn thân của từng môn sinh để phụng sự cho tha nhân theo lời dạy của Đức Sư Tổ.
Con đường mà Sư Tổ vạch ra để chúng ta cùng chung tu học: Tu là tự sửa mình, tự quay vào Tâm của mình, nhìn lại mình đã giúp được cuộc đời những gì? Tu tại nhà chỉ là tu cho chính mình mà thôi, không có cơ hội dấn thân nhìn ra ngoài đời! Học thì phải hành, nguyện thì phải làm. Tin Tổ, tin Thầy là phải tin chính mình, đi đúng con đường chỉ dạy của Sư Tổ mà hành pháp. Thiên đường hay địa ngục chính là tâm của ta! Vững lòng tu, hành pháp đúng, đừng để hồn mình đi lạc hướng sẻ bị “ frozen” bảy triệu năm.
Khi nhìn bức tranh mang tựa đề “Về Nhà” của Dr. Lisa tặng cho Thầy Cô. Dòng nước chảy xối xả xuôi dòng, tôi cảm thấy biết bao giờ mới bơi ngược dòng về tới Nhà, ngôi nhà tâm linh, ngôi nhà Tổ. Chỉ nguyện rằng phải cố tâm xả thân phụng sự để mau trở về nhà, đó là cội nguồn tâm linh của chúng ta…