NS.10_Đức Tin Và Lý Trí
- ghpham1210
- 4 thg 6, 2024
- 6 phút đọc
Giảng huấn Lưu Nguyễn
“Nếu tin ta mà không hiểu ta là phỉ báng ta".
Câu nói trên đây là của Đức Sư Tổ DASIRA NARADA. Tất cả các môn sinh của pháp môn VDPHT đều được nghe lời dạy này. Tuy nhiên sự hiểu biết của mỗi cá nhân môn sinh không thể đồng nhất. Mặc dù pháp của Tổ đã được thầy cô chưởng môn tận tâm tận lực dàn trải, phơi bày rất tường tận rỏ ràng đầy tính khoa học.
Sự hào nhoáng của nền văn minh khoa học vật chất đương đại như một cơn lốc khủng khiếp, có nhiều người tự cho mình là một tín đồ thuần thành, ngoan đạo, đang ung dung trên con đường tâm linh. Nhưng thực ra họ đang trong cơn lốc mà họ không hay biết. Bị xoáy tít, dập dùi trong mê muội rồi bầm dập đau đớn. Khi phần nào ý thức được sự đau khổ, họ mới lần mò tìm đường thoát thân.
Không ít người như chợt bừng tỉnh sau cơn mê. Họ tỏ ra phấn chấn, hăng say học học pháp Tổ. Họ tự cho rằng ngôi vị thánh nhân Bồ Tát trong tầm tay với. Nếu chỉ nhìn bề ngoài dĩ nhiên ta thấy họ cũng cùng ta tu học và hành trì pháp Tổ, họ cũng có phần nào công sức trong việc xây dựng thiền đường, phát triển pháp môn. Nhưng tiếc thay những chấp ta ngã mạn, chấp vào thành tích đã làm xụp đổ danh vọng thánh nhân bồ tát trong họ. Tâm vọng tưởng điên đảo đã biến họ thành những trở lực cản trở những người còn non kém trên con đường tu học.
Là một môn sinh chân chánh của pháp môn VDPHT ta phải có một đức tin kiên cố. Có như vậy ta mới có đủ nghị lực vượt qua mọi chướng ngại trên con đường trở về quê hương tinh thần, và cũng có nghĩa là ta phải đặt trọn niềm tin yêu vào nhị vị ân sư là thầy Nguyễn Đức Thuận và cô Nguyễn Ngọc Hải. Ta không thể đánh giá vấn đề bằng cái nhìn phiến diện, nông nổi. Ta không thể a dua, a tòng, ai sao mình vậy. Ta xác lập đức tin là từ trải nghiệm của chính bản thân mình. Từ cái nhìn thấu đáo tường tận bằng lý trí. Trong chúng ta mấy ai không hiểu câu “Cái gì cũng phải có cái giá phải trả của nó". Và, là người đi trên con đường đạo chắc chắn phải hiểu rằng : Thuận đạo nghịch đời. thuận đời nghịch đạo. Để xác định con đường đạo mình đang đi đúng hay sai, ta cần bình tâm xem xét kỹ lưỡng. Coi lại từ ngày theo thầy cô học và hành pháp Tổ ta đã mất những gì và có được những gì! Có phải ta đã mất những thứ trước kia đã làm cho thân ta bịnh hoạn, tinh thần ta bất an, cuộc sống gia đình đầy muộn phiền? Thay vào đó ta có thân thể khỏe mạnh, tinh thần an định, sáng suốt, những phiền toái trong cuộc sống lui dần, gia đình ngày càng ấm êm, hạnh phúc. Nếu bảo rằng trên đây là cái giá phải trả của người tu học- Đánh đổi cuộc sống quá khứ muộn phiền để có được tương lai tươi sáng- thì còn gì mà phải đắn đo nuối tiếc!
Trong cuộc hành trình trở về, không thể không có khó khăn trở ngại. Mỗi lần nghịch cảnh đến với ta, ta cần phải có một khoảng thời gian nhất định để quay vào trong mà suy ngẫm kiểm điểm. Nếu hoàn cảnh, đời sống mọi mặt đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp , những người xung quanh ta càng ngày càng thương quý gần gũi ta, thân và tâm ta mỗi lúc thêm thanh thoát nhẹ nhàng. Như vậy thì ta biết chắc rằng ta đang sống đúng, ta đúng! Nếu nghịch cảnh đến, ta hiểu chắc chắn rằng đó chỉ là bài học mới, một bài thi, một sự thử thách để giúp ta phát triển tâm trí. Do đó tâm thức của ta sẽ được nâng cao ở bình diện mới. Như vậy tức là ta đang xuôi thuận theo quy trình của cơ tiến hóa. Còn nếu như hoàn cảnh sống của ta càng ngày càng tệ hại hơn. Mọi người xung quanh ta lần xa lánh chống đối. Thân tâm mỗi ngày thêm tiều tụy, phiền toái. Thì ta nên biết ta đang sống sai, tu sai rồi đó! Nếu bị ở trong hoàn cảnh này ta khoan hận người, than trời trách đất, mà hãy nghiêm túc tự kiểm chính mình. Dĩ nhiên để có được thành quả tốt đẹp trên con đường tu học, hành giả phải trở lại bắt đầu từ khởi điểm.
Những lời thị phi khen chê của người lắm lúc đã làm xáo trộn nội tâm, ảnh hưởng không ít tới tính tự chủ của mình. Lời khen là tưởng thưởng, khích lệ. Nhưng đôi khi ta tự thẹn với lòng bởi ta biết rằng ta thực sự chưa xứng đáng để được tưởng thưởng, khích lệ. Và đôi khi vì lịch sự, xã giao mà mọi người nói lên những lời khách sáo. Những lời phê bình thì lại khác! Cho dù đúng hay sai cũng được nói ra bởi từ cái đánh giá, nhận định của người nói là sự biểu lộ quan điểm một cách thẳng thắn trung thực qua ngôn ngữ. Là cơ hội giúp cho mình quán chiếu xem xét lại chính mình. Nếu ai dụng tâm an tịnh, cầu tiến để đón nhận những lời phê phán, chê bai. Chắc chắn người đó sẽ thành công trong việc loại trừ những khuyết điểm, lầm lỗi, chỉnh sữa những sai trái. Nếu những lời phê phán nhận xét sai, thì vẫn có giá trị tuyệt đối như thường! Bởi cũng như ta uống một liều thuốc đắng để ngừa bịnh. Tóm lại những lời phê bình nhận xét của mọi người giúp cho ta có cơ hội tiến tới sự hoàn thiện chính bản thân mình.
“Người ngoài tạt nước vào ta, có thể làm ướt mặt ta. Nhưng đừng để nước thắm vào tâm ta".
Câu nói trên đây là của cô Ngọc Hải dạy môn sinh. Môn sinh nào đem áp dụng vào cuộc sống hằng ngày sẽ có tâm bình thản an nhiên, cuộc sống sẽ được an bình.
Con đường SONG TU của Đức Sư Tổ Dasira Narada đã cứu giúp bao nhiêu người thoát khỏi cảnh khổ ở chốn trần gian. Đã có biết bao nhiêu người loại trừ được những căn bịnh hiểm nghèo mà y dược đã bó tay. Sau một thời gian tu học và hành trì pháp Tổ, từ một thân thể bịnh hoạn trở nên tráng kiện. Một tinh thần bạc nhược yếu đuối trở nên sáng suốt yêu đời. Từ một tâm hồn thấp hèn vị kỷ trở nên thanh cao hướng thượng. Như ta đã biết trong lịch sử nhân loại, chưa có pháp tu nào chỉ trong một thời gian rất ngắn có thể giúp cho con người thay đổi từ thể chất đến nội tâm. Cho đến nay pháp Tổ vẫn là pháp tối thượng thừa. Thầy cô chưởng môn đã rút tỉa từ kinh nghiệm và kết quả tu chứng của bản thân để đem ra chỉ dạy hướng dẩn cho môn sinh của pháp môn VDPHT. Tạo ra một sinh lực mới cho cộng đồng nhân loại. Thực thi tôn chỉ của pháp môn: Cứu giúp cho nhân loại thoát ra khỏi cảnh khổ trầm luân để đạt được một đời sống vĩnh hằng. Vâng theo lời dạy của Đức Sư Tổ Dasira Narada: Đưa nhân loại hoàn hư về một nẻo.
Ở đời không ít người học chánh pháp mà làm theo đường tà. Bởi vậy mới có câu “Tu trúng thì thành Phật, tu trật thì thành Ma". Cũng vì vậy ở thế gian này có thánh tăng, đồng thời cũng có phàm tăng và ác tăng. Một người đi trên đường đạo có được minh sư chỉ dạy dẫn dắt theo chánh đạo, và có đức tin kiên cố mà thiếu sự sáng suốt của lý trí vẫn dễ dàng sa vào con đường tà. Để đạt được thành quả tốt đẹp nhứt trên con đường tu học và hành trì pháp Tổ, cá nhân môn sinh phải có tâm cầu tiến, bằng lý trí sáng suốt, tâm thanh cao hướng thượng và lòng dũng cảm phi thường. Nghiêm túc ứng dụng lời thầy, ý Tổ vào cuộc sống hằng ngày không mảy may sai sót. Làm được như vậy lo gì cuộc sống tâm linh chẳng thăng hoa kết trái.