Fonda, Chấp Thật, Rosemead
- ghpham1210
- 16 thg 7, 2024
- 4 phút đọc
Đã cập nhật: 25 thg 9, 2024
Thầy Cô kính mến!
Thời gian trôi qua nhanh quá, mới đây mà nay đã được hơn 2 tuần rồi, em theo học cấp 5 vào tháng 7, năm 2012. Sau khi về Cali, em vẫn còn lưu luyến cái tình cảm lúc đó, sự chào đón nồng hậu, từ trong bếp cho đến việc chuyên chở, việc phục vụ rất chu đáo. Anh chị em đồng môn, ai cũng nở nụ cười tươi trên mặt , cho mọi người cái cảm giác thật là thân thiết, ấm áp, tự nhiên và vui vô cùng, em cảm nhận như là đứa con gái về nhà mẹ sau ngày vu-quy. Em nghĩ đó là điều mà tất cả môn sinh nên noi gương theo. Ở đây em chân thành đa tạ tất cả anh chị em môn sinh và ban tổ chức thiền đường Seattle và nhất là Thầy Cô trong mấy ngày qua, đã lao tâm, tận lực hướng dẫn, giảng dạy cho chúng em.
Thú thật Thầy Cô, em bỏ chữ Việt 30 năm rồi, nay cầm bút viết lại thấy sao lạ lạ, có nhiều chữ quên đánh vần, nếu có sai, mong Thầy Cô thông cảm và sửa lại cho em. Trong 2 buổi giảng pháp của Cô, em dùng tai phàm nghe thì cảm thấy chưa đủ. Cô bảo phải dùng tâm mà nghe, nghĩa là đưa pháp vào tâm điền. Tâm điền của em lâu nay bỏ hoang, khô cứng, cỏ dại mọc dầy, nay nhờ có pháp vun xới, bồi dưỡng nên tâm điền ngày càng phì nhiêu. Cỏ dại nhổ đi, hạt giống rải xuống, hoa màu nhiệm hiện ra. Sau đó, phải hiểu pháp và đem ra thực hiện để giúp hạt giống nảy nở phát triển. Đến thời gian chín mùi, là mình phải thu gặt những gì trồng trong tâm điền đó chính là công đức của người tu học. Cô thường giảng dạy đi buôn thì phải có lời, đi tu thì phải có công đức. Như Thầy đã nói, bài pháp Cô giảng, cả cuộc đời cũng dùng không hết. Đúng vậy, pháp là vô biên, vô tận, mỗi ngày mình sống, đều đương đầu với đủ loại pháp, nhiều lúc gặp phải, ráng sao thực hiện được đúng pháp để giải quyết chuyện xảy tới, nhưng không phải lúc nào cũng được, thực khó lắm nhưng phải dùng chữ dũng để vượt qua. Cuộc đời thì ngắn ngủi quá, còn lại không bao nhiêu năm tháng, làm sao đủ để học pháp, hiểu pháp và hành pháp. Thôi mình còn là phàm nhân, hiểu được một chút nào thì tốt chừng đấy, cứ để tự nhiên, chỉ cần theo Tổ và lời của Thầy Cô chỉ dạy, có gì kiếp sau học tiếp, nhưng nay nhớ đến nguyên tắc là: tu, sửa, học, hiểu, hành.
Cô bảo phải gởi bài cảm tưởng sau khi học, em không biết sẽ viết điều gì? và viết từ đâu? Thôi thì dùng lúc thiền định để suy nghĩ: À cái “Chấp Thật”, bài em viết, đọc không được suông, nhưng mỗi một câu đều xuất phát từ thâm tâm. Em cho chấp là cái ổ khóa, chấp cũng là loại thuốc độc, vì cái chấp này khiến người phải phiền não, khổ lụy, vì cái chấp mà con người tự đưa mình tới con đường bế tắc, tuyệt vọng, thậm chí hy sinh luôn cả sinh mạng quý báo của mình. Tại sao cái chấp ghê gớm đến thế mà hầu như mọi người đều vướng vào nó? Nào là chấp về danh, về lợi, về tình. Thật ra, danh và lợi hai điều này dính líu rất là chặt chẽ. Có người chấp vì danh tiếng quá, mà một khi thất bại rồi, chẳng thà chết chớ không muốn sống nhục nhã. Có người chấp vì tiền quá, vì tài sản mất hết thì phát điên khùng, nhiều lúc phải giải quyết tánh mạng của mình, có nhiều người chấp thật cái tự đại của mình, biết sai mà vẫn không chịu sửa, còn rất nhiều cái chấp khác nữa, v.v... thật ra, vì cái “chấp thật” mà đưa con người tới “vô minh”. Nhưng riêng em còn may mắn, hay người ta nói rằng không có chí khí, danh và lợi hình như không có duyên lắm, nhưng em lại chấp vào chữ “tình” vì thương quá, nào là gia đình, anh chị em, nào là chồng, con. Tại cái chấp này mà mình phải sống vì họ, phiền vì họ, xót xa, khổ vì họ mà hình như chưa từng sống cho tự mình, cuối cùng không ơn lại mắc oán. Em chỉ còn biết an ủi cho đó là kiếp trước nợ họ, do duyên nghiệp tác tạo, thì cứ thản nhiên, chấp nhận mà trả, để tâm được yên lành, như thế kiếp sau mình không cần trả nữa. Nay có duyên gặp pháp môn của Sư Tổ Dasira Narada, lời hướng dẫn của Thầy Cô vẫn giữ trong thâm tâm. Biết rằng đã đến lúc phải cởi trói, mở khóa, để thâm tâm được nhẹ nhàng. Qua thiền định, tịnh tâm tư duy, mong Tổ giúp cho trí tuệ được khai mở, dùng cái thương hẹp hòi kia chuyển ra ban rãi cho mọi người. Tổ nói xa hơn nửa, bấy giờ không được thương ai hết, mà là bổn phận cần phải làm, để xứng đáng là con của Tổ. Ráng sao tìm lại huynh đệ mình, lâu nay thất lạc mãi mê tha phương, dẫn tay nhau cùng tiến trên đường về quê nhà, để không phụ lòng Tổ và Thầy Cô dẫn dạy, và lòng ngày đêm mong mỏi chờ đợi của Cha Lành. Nhưng đường đạo dài đăng đẳng và nhiều thử thách chông gai, Tổ dạy dùng cái trí và dũng để vượt qua những gian nan, mà không lo sợ vì đâu đâu cũng có Thầy Cô dìu dắt. Thầy là cha che chở cho đàn con đi trong bóng mát, Cô là mẹ nắm chặt tay con để tránh những chông gai. Con hỏi mẹ: “Mẹ ơi, hạt châu kia sao lại sáng thế, soi sáng cho kẻ trong bóng tối nữa”, mẹ bảo rằng: “Con ơi, châu này bổn tự hữu sáng quang, chỉ vì lâu nay phủ bụi trần, nếu châu tự phủi bụi trần, châu này cũng sáng như châu kia”.
Ngày 05 tháng 8, năm 2012
FondaThiền Đường Rosemead, Cali.