top of page

Cảm tưởng của Chánh Ông, 4/5/2013

Trường hợp của tôi cũng giống như các bạn, hồi xưa khi tôi mới tới thiền đường, tôi có nhiều thứ bệnh lắm. Trong lòng tôi rất là buồn khổ, cảm thấy vô dụng và thất vọng. Sau khi học Pháp Môn này, giúp tôi từ sự đau khổ tìm được sự an lạc, từ sự vô dụng trở thành hữu dụng, từ niềm thất vọng trở thành niềm hy vọng.

Trong quá trình học Pháp Môn này, tôi học được nhiều thứ lắm: như là có niềm tin ở Tổ, có dũng cãm, không sợ hãi khi bệnh hoặc dính trượt của bệnh nhân trong lúc tôi trị bệnh cho họ. Nếu mà tôi có lỡ bị trúng trượt thì cũng bị đau, nhưng cũng là tạm thời thôi, khi tôi cố thiền định hoặc những môn sinh cao cấp giúp tôi thì cũng mau hết đau. Thầy Cô dạy tình thương là nền tảng của Pháp Môn này nên khi trị bệnh, tình thương sẽ truyền từ tâm người trị đến tới tâm của bệnh nhân.

Tôi cũng học được luật nhân quả. Vì khi con người làm nhiều điều tội ác, thì sẽ gặp nhiều quả báo. Làm nhiều điều tốt thì sẽ gặp nhiều sự may mắn. Bệnh hoạn của chúng ta có được cũng là kết quả của những nghiệp ác chúng ta gây ra. Bởi vậy phải cần nhiều thời gian làm việc tốt (công đức) để giải trừ nghiệp xấu thì mới hết bệnh. Muốn có sức khỏe tốt thì phải thiền định tốt và phải có đạo đức. Nhưng mục đích của Pháp Môn này không phải chỉ có vậy, mà là học về tâm linh, tư tưởng, linh hồn. Học về làm những việc tốt, làm con người tốt, thành thật với chính mình, phục vụ cho xã hội, làm một con người sống có đạo đức để có cơ hội tiến hoá lên thành những bật thánh nhân và xứng đáng sống trong vòng tay che chở của Tổ (trong thế giới của Tổ).

Qua sự trải nghiệm trị bệnh cho bệnh nhân, tôi học được sự khác biệt của cơ thể học! Có người cơ thể họ có bắp thịt rất cứng, có người thì rất mềm. Có người cấu trúc bởi xương lớn và có người thì xương nhỏ, đau nhứt từng vùng cũng khác nhau, nhưng nhiều khi những chổ đau đó cũng có cảm giác tương tự như vậy.

Qua kinh nghiệm trị bệnh, tôi có thể cảm được bệnh nhân đau ở vùng nào. Tôi phát triển được khả năng cảm này và tìm được vùng đau của bệnh nhân, rồi tôi giúp họ giảm đau. Vì sự cấu trúc của mỗi người có sự khác biệt, nên nhiều lúc cũng khó tìm đúng vị trí đau của họ. Nhưng không sao, qua kinh nghiệm thì cũng tìm ra thôi.

Tôi cũng học được là sức khỏe của chúng ta là do sự ăn uống của chúng ta. Nếu chúng ta ăn nhiều mỡ, muối, đường, cay, thì cơ thể ta sẽ bị cao mỡ, cao máu, nhức răng, đau cổ, và nhiều triệu chứng khác nhau nửa. Muốn có sức khoẻ tốt thì phải ăn uống cho đều độ.

Tôi cũng chính mắt thấy được những chuyện lạ lùng! Có trường hợp một bệnh nhân đi không nổi, phải cầm cây gậy mà lết đi. Nhưng sau vài lần đến thiền đường được trị bệnh, thì ông đó đi lại được, không cần cầm gậy. Cũng như có một thanh thiếu niên mặt em đó lở đỏ hết, bác sỹ chỉ cho thuốc và dặn em đó băng vải trắng cả mặt chỉ thấy có hai con mắt thôi. Sau vài lần trị bệnh thì da mặt em đó hồi phục lại bình thường.

Tôi gặp nhiều chuyện mầu nhiệm xảy ra trong thiền đường, làm tôi rất ngạc nhiên về Pháp Môn này, vì giúp được con người giảm đau nhức và hết bệnh trong khi những bác sỹ thường thì họ bó tay.

Sau cùng tôi muốn cảm ơn nhị Vị Chưởng Môn, Thầy Nguyễn Đức Thuận và Cô Nguyễn Ngọc Hải thành lập Pháp Môn Vi Diệu Pháp Hành Thiền tại nước Mỹ (VDPHT) và truyền bá toàn thế giới, và Pháp Môn này dạy chúng ta tự trị bệnh và trị bệnh cho tha nhân, và gặt hái được nhiều hạnh phúc. Đặt biệt cảm tạ Cô Hải dành rất nhiều thời gian trị bệnh cho tôi, dù rằng Cô không còn ở tại Seattle, Cô vẫn nhắn nhủ những môn sinh cao cấp để dành thời gian trị bệnh cho tôi. Tôi cũng muốn cám ơn các vị sư huynh và sư tỷ trị bệnh cho tôi.

Cám ơn quí vị dành thời gian nghe cảm tưởng của tôi.


Kính Chào Quí Vị

Chánh Ông

Seattle, Washington

 
 

Bài đăng gần đây

Xem tất cả
bottom of page